Nhớ Bạn Tù
Ta vẫn từ lâu, nhớ đến ngươi
Khung sàn ngục thất, đắng môi cười
Ngoài sông, gió thổi từng cơn rít
Lũ đói nhìn nhau, rách tả tơi !
Chim kêu chấn động đời thương tích
Gió lộng lung lay kiếp sống thừa
Trong thoáng hoang vu hồn tro bụi
Ray rứt u hoài những hạt mưa ...
Ta với ngươi, chẳng cần be rượu
Mà sao say ngất chốn giang đầu
Giả say, giả tỉnh, đời ngu dại
Xoay lạc vòng quay, gánh thương đau !
Ngươi với ta, lòng cơn rã giá
Theo đêm chết yểu đám tro tàn
Còn nhau hơi thở, đời rơm rạ
Chia chút quê nhà, thương nhớ mang !
Giao thừa ngục tối, đêm trừ tịch
Ngươi hỏi - vô tình - nhớ vợ con ?
Ta vẫn tỉnh khô, trời ráo lê.
Mà sao nước mắt ... chảy trong lòng ?
Bạn ở đâu rồi, trốn biệt tăm ?
Thư dăm ba cái, chả hồi âm !
Trời ! Xuân ly xứ, phì ra khói
Co ro nhớ bạn, thuở thăng trầm
Thôi, trải tình ta con suối nhỏ
Khua nước trôi về bến sông xưa
Chén thù, chén tạc, mời tri kỷ !
Quán lạnh đèn khuya, đón giao thừa !
Vương Ngọc Long