Ước Thề Xuân Xưa
Lượt là ru phiếm tóc mềm
Tình ai thức giấc bên thềm bâng khuâng
Chim nào xao xuyến trời xuân
Cõi nào lưu dấu vết chân địa đàng
Lao xao từng cụm mai vàng
Thức hồn mây trắng thênh thang ngút ngàn
Tiếng lòng tơ vướng điệu vàng
Nhạt nhòa nến chảy đôi hàng ... nhớ ai
Phôi pha kỷ niệm tàn phai
Em tôi còn nhớ cội mai sau hè ?
Trăm con chim én lượn về
Chim nào đem lại ước thề xuân xưa
Nắng gầy từng sợi đong đưa
Hiên sầu ray rứt hạt mưa âm thầm
Niềm thương nỗi nhớ u trầm
Thấy trong tiền kiếp phân vân một thời
Dấu buồn hoang lạc cõi đời
Tâm ta khúc động một trời miên man
Cung trầm bay bổng cuối đàng
Tan trong mộng huyễn tuổi vàng nhạt phai
Xa rồi ... biển rộng sông dài
Tình ta thấm ngải thương hoài cố nhân
Xuân qua ... qua một mùa xuân
Hồn ta ốc đảo ... bần thần xuân xưa
Vương Ngọc Long