Sầu Khúc Xuân
Xuân chợt đến ta ngồi buồn vô cớ
Tuổi hoa niên mộng tưởng nắng sân trường
Lá vàng hoe nghe như chừng tiếc nuối
Nhớ gì ai khói tết quẩn quanh vòng
Ta giũ hết nhưng mà sương còn đọng
Lấm tấm cành lay lắt đợi xuân sang
Vườn ta đi sao hoa vàng vẫn nở
Vắt ngang cành, heo hút mảnh trăng suông
Từ sâu thẳm mênh mông trời gió tấp
Thổi ngược dòng ăm ắp nỗi cô phong
Đá xanh rêu đăm chiêu nhìn bến cũ
Chiếc thuyền trôi run rẩy khách qua sông
Hương bưởi thơm cho hồn xuân bối rối
Ngan ngát đầy hơi thở thấm đêm thâu
Tóc hoa râm trắng bờ lau bạt gió
Câu thơ buồn gõ nhẹ trái tim đau
Vương Ngọc Long