Vườn Xưa
Có một vườn xưa, thơ rất thơ
Cây xôn xao nhớ, lá mong chờ
Thời gian và những mùa ly cách
Chẳng cách ly người ...với ước mơ
Có một trường xưa, thương rất thương
Nắng chờ, mưa hẹn, gió ngàn phương
Mênh mang nỗi nhớ tình phiêu bạt
Hương phấn đâu rồi.... mãi vấn vương
Có một người xưa, mong rất mong
Nắng nghiêng vai nhỏ, má, môi hồng
Đem thơ buộc kỹ vào trong gió
Gửi đến người xưa ...vẹn tấm lòng
Có một mình tôi, một cõi tôi
Vườn xưa...thoang thoảng tiếng ai cười
Bao mùa lá đổ ... đầy nhung nhớ
Khắc khoải, bâng khuâng .... một bóng người
Vương Ngọc Long