Em về đem chấm phẩy
Sát phạt dòng thơ tôi
Đôi bờ tuôn sóng chữ
Xô giạt đời tôi trôi
Guốc mòn khua nhịp điệu
Khơi dậy biết bao lời
Đời thôi còn bí ẩn
Phơi lưng dưới mặt trời
Em thắm chồi xuân biếc
Giọt nắng miền tâm hoa
Hương thơm vườn túy mặc
Bay bổng trời cao xa
Đồng thơ còn ngái ngủ
Nỗi nhớ gọi tôi về
Phù sa vươn hạt chữ
Phương thảo ngát đồi quê
Xin em đừng phân giải
Triết lý cõi hồn nhiên
Những thớ tim mộc mạc
Khai phá dòng uyên nguyên
Thơ vun đầy ký ức
Khuất bóng đáy hồn sâu
Đêm tâm linh quằn quại
Ghì tôi giữa nỗi đau
Nghe mạch tình trăn trở
Dòng máu nóng tuôn trào
Vỡ tan từng ngọc lệ
Lấp lánh muôn vì sao
Đăng trình vào vô hạn
Diệu ngữ hóa thân ta
Hư không và bào ảnh
Phiêu dật dòng thương ca
Phổ khúc tình dịu ngọt
Run rẩy trái tim mềm
Ngu ngơ chiều gió bão
Thơ về hôn môi em
Tình yêu vờn ảo giác
Tiếng chuông lòng ngân vang
Chập chờn cơn sóng chữ
Nước khơi nguồn mênh mang
Em nghe gì tôi nói
Trong màn đêm hư vô
Giữa suy tư lắng đọng
Tự cõi nào xa mơ
Thánh thót ngàn cung điệu
Lanh lảnh triệu lời ca
Thanh âm đời ân ái
Nốt thở tình thiết tha
Ôi thơ là mầu nhiệm !
Trong thế giới trầm ghi
Tôi biến thành hiệp sĩ
Bạt kiếm giữa rừng thi
Hỡi người em yêu dấu
Nghiêng xuống biển tình tôi
Thơ căng buồm lướt gió
Sóng chữ chẳng ngừng trôi !
Vương Ngọc Long