Biển Đắng Hoang Vu
Xuân huyên nhớ thuở đời tàn
Mẹ ta dầu dãi tảo tần nuôi con
Cha già cải tạo đầu non
Giao-thừa mắt Mẹ lệ mòn phương nao ?
Hàn Giang khói lạnh sương mờ ảo
Vi vút rừng thông tiếng SUỐI REO
Có người tráng sĩ bên sông vắng
Nặng nợ giang sơn một mái chèo
Mười năm Việt Bắc thân tù tội
Bao năm tay trắng vẫn hoàn tay !
Đêm đen dã thú, đời sa sút
Biển đắng hoang vu, kiếp đọa đày !
"Bảy nổi ba chìm vận núi sông
Trắng mắt dã tràng khóc biển Đông
Được thời, chấu đạp xe nhào đổ
Mắt vận, cọp nằm vuốt gẫy long !"
Khung trời lộng gió, hồn thiêng nước
Trùng dương cuộn sóng, chí tang bồng
Giang sơn còn đó chờ tráng sĩ
Tráng sĩ đâu rồi ? hỡi non sông !
Vương Ngọc Long