Hồn Quê 2
Tôi vẫn miên man cắm cúi đầu
Sau khung cửa kính chắn mây sầu
Dòng thơ thôi mãi còn xanh thắm
Chảy giữa hồn tôi nước đục ngầu
Những ống khói đen nghìn nghịt phả
Triệu người bước vội chẳng nhìn nhau
Trăm tầng cao ốc, lòng thu hẹp
Hoa cũng buồn thôi, biết nở đâu ?
Chuồn chuồn rũ cánh, dấu niềm đau
Bướm mỏng trơ vơ, phận úa nhàu
Sóc nhỏ trân trân nhìn phố lạ
Chim non biếng hót lá tươm sầu
Hương đồng bay khuất trời miên viễn
Cỏ nội đìu hiu nắng bạc màu
Cưỡng chiếm không gian màn khói đặc
Hồn Quê tôi biết thở nơi đâu ? ?
Vương Ngọc Long