Marine
Paul Verlaine
(1844-1896)
L'Océan sonore
Palpite sous l'oeil
De la lune en deuil
Et palpite encore,
Tandis qu'un éclair
Brutal et sinistre
Fend le ciel de bistre
D'un long zigzag clair,
Et que chaque lame,
En bonds convulsifs,
Le long des récifs
Va, vient, luit et clame,
Et qu'au firmament,
Où l'ouragan erre,
Rugit le tonnerre
Formidablement.
Paul Verlaine
Biển xanh
Biển xanh sóng vỗ vang trời
Nhìn xem, tim đập bồi hồi miên man
Ánh trăng tang tóc úa tàn
Phập phồng tim vỗ theo làn sóng trôi
Một tia chớp vẹt sáng ngời
Âm vang tàn nhẫn cảnh trời thảm thê
Màn đêm xám xịt mây che
Ngoằn ngoèo chớp sáng lê thê xé trời
Triều dâng sóng vỗ bời bời
Dập dềnh tung toé chơi vơi bến bờ
Gập ghềnh triền đá lô nhô
Loé lên, chao lạng, thét to hãi hùng
Bầu trời u ám mịt mùng
Cuồng điên cơn bão vẫy vùng dọc ngang
Gầm gừ tiếng sấm hung tàn
Thấy mà kinh khủng bàng hoàng khôn nguôi
Hải Đà phỏng dịch